1. Một mình lặng [Am] ngắm ánh nắng rơi vươn ngoài biển [Em] xa
Bạc đầu ngọn [E] sóng cứ mãi xô bờ cát [Am] khô
Lòng buồn một [A7] thoáng, nhớ những kỷ niệm đã [Dm] qua
Sóng đã xa [E] bờ em đã xa.
Dã tràng lặng [Am] lẽ cứ xây lâu đài cát [Em] mơ
Để mặc ngọn [E] sóng mãi cuốn trôi miền dấu [Am] yêu
Dòng đời còn [A7] mãi, dẫu bóng em giờ đã [Dm] xa
Biển vẫn còn [Am] đây sao bây [E] giờ bóng ai khuất [Am] ngàn.
ĐK:
Ngày ấy em [Dm] đi chưa tròn nỗi [G] đau
Ngày ấy xa [C] nhau đâu ngờ mất [Am] nhau
Chờ mãi tin [G] em, ta chờ hắt [E] hiu
Ở phương trời [Am] xa em nào em nào [E] biết.
Vì quá ngây [Dm] thơ ta đành mất [G] em
Ngày cuối bên [C] nhau không lời tiễn [Am] đưa
Chợt thoát cơn [G] mê nghe mặn đắng [E] môi
Biển mất em [Am] rồi.
2. Những ngày biển [Am] nhớ sóng thét gào bên đảo [Em] hoang
Biển buồn biển [E] khóc, nước mắt thấm lòng cát [Am] khô
Chuyện mình rồi [A7] cũng sẽ mãi trôi vào lãng [Dm] quên
Chôn kín giọt [E] sầu trong đáy tim.
Một ngày nào [Am] đó nếu có quay về chốn [Em] xưa
Đừng buồn người [E] nhé, chớ trách chi ngày tháng [Am] qua
Ngàn đời biển [A7] vẫn hát khúc ca tình nhân thế [Dm] thôi
Biển vẫn còn [Am] đây sao bây [E] giờ bóng ai khuất [Am] ngàn.