1. Thôi ta đã nghe giờ chia [Am] tay
Trong cơn gió thu về sớm [E7] nay
[Dm] Một đàn chim én trong trời tím bay, vụt bay
[E7] Trong lá buông rơi rớt trên [Am] đường rất dài.
Thôi đã nghe [Dm] những tiếng chia lìa
Trong chuông nào sáng ra, đã vừa [E7] khua
[Am] Vọng ngân từ dĩ vãng xa quá
[Dm] Dĩ vãng lóng lánh cũng như tình [E7] xưa
[Am] Một tiếng chuông [F] xa, tiếng chuông đến ơ thờ
[E7] Rồi chết bâng [Am] quơ
2. Thôi ta đã nghe giờ lìa [Am] xa
Ai đưa võng kia vào giữa [E7] trưa
[Dm] Bằng lời ru rất u buồn, tiếng ru thoảng qua
[E7] Nghe võng đong đưa thoáng duyên tình [Am] đã phai mờ
Thôi đã nghe [Dm] những tiếng chia lìa
Con thằn lằn nghiến răng khóc tình [E7] xa
[Am] Trời trưa buồn nắng chói chan quá
[Dm] Nắng sẽ vỡ nát cũng như tình [E7] xưa
[Am] Vạt nắng phôi [F] pha, nắng soi tới chân nhà
[E7] Rồi chết bâng [Am] quơ
3. Thôi ta đã nghe giờ biệt [Am] ly
Cho đêm tới khi chiều sắp [E7] đi
[Dm] Một trời u tối len vào cõi tim ngủ mê
[E7] Khi dế giun kêu khóc cho [Am] tình lâu về.
Thôi đã nghe [Dm] những tiếng chia lìa
Khi đêm về, giấc mơ đã mở [E7] ra
[Am] Nằm mơ về dĩ vãng xa quá
[Dm] Dĩ vãng lóng [F] lánh cũng như tình [E7] xưa
[Am] Một giấc mơ [F] xa, giấc mơ đến không ngờ
[E7] Rồi chết bâng [Am] quơ