1. Vì em ngồi gần [Am] anh, gió bấc cũng thôi không [Dm] lạnh căm
Vì nụ cười rạng [G] rỡ, những ban mai lần đầu anh [E7] thấy
[Am] Một khoảnh khắc nhìn [F] em, dẫu chỉ riêng em có [Dm] thật
Dù cuộc sống không hai [Am] lần đã [E7] đủ cho anh biết [Am] ơn đời [E7]
2.Rồi trên đường lạnh [Am] vắng, anh sẽ nhớ bông hoa trong [Dm] phòng em
Dù nụ cười vụt [G] tắt vẫn in trong lòng anh ánh [E7] sáng
[Am] Từng cơn mưa tuổi [F] thơ đọng lại nơi ô kính [Dm] mờ
Hòa trong tóc em thơm [Am] nồng là mùi [E7] hương những ngày [Am] sắp qua
ÐK: Khoảnh khắc hạnh [Dm] phúc phôi pha rất [G] mau
Nỗi đau tình [C] yêu suốt đời in [Am] dấu
Có thể ngày [Dm] mai anh sẽ bắt [G] đầu một cuộc sống đẹp [C] hơn [A7]
Và tin rồi [Dm] đây điều gì cũng [G] qua, ký ức ngày [C] xưa sẽ thành xa [Am] quá
Nhưng nếu ngày [Dm] mai anh quên tất [E7] cả, vẫn sẽ nhớ hôm nào đã sống [Am] vì em
3. Rồi một ngày phải [Am] đến, sẽ thôi không đi qua [Dm] nhà em
Từng tháng ngày hạnh [G] phúc sẽ chôn sâu mọi niềm [E7] tiếc nuối
[Am] Dù anh biết là [F] thế dù kỷ niệm xưa viết [Dm] lại
Thì nét chữ như ban [Am] đầu là mực [E7] in trong màu [Am] mắt em.