1. Một lần em [Am] hỏi anh rằng nếu thời [Dm] gian lấy đi
Một phần xuân [G] sắc anh có buồn [C] chi
Bởi vì dung [F] nhan tựa một cánh [Dm] hoa
Từng ngày trôi [E7] qua hương sắc nhạt nhoà.
2. Chỉ cần luôn [Am] nở môi cười tay cầm [Dm] chặt lấy tay
Thì dòng thời [G] gian đâu mấy đổi [C] thay
Vẻ đẹp năm [F] xưa phải nhìn [Dm] ngắm sao cho vừa
[E7] Nên anh để dành vào tâm trí.
ĐK:
Vẻ đẹp [Am] anh hình dung chẳng thể [Em] nào phôi pha
Vẵn là [F] em chính [G] em ngày hôm [C] qua
Nụ hoa [Am] kia tàn phai đánh mất [Em] đi vẻ ngoài
Thì trong [F] em nét [G] duyên chẳng thể [E7] phai.
Vẻ đẹp [Am] anh hình dung chẳng thể [Em] nào phôi pha
Bởi nhan [F] sắc ấy [G] không là tất [C] cả
Ngày nào [Am] ta còn nhau đến phút [Em] giây sau cùng
Vẻ đẹp [F] kia mãi [G] như anh hình [Am] dung.