Thuyền Viễn Xứ Phạm Duy

1. Chiều [A] nay sương khói lên [Dm] khơi
Thùy [F] dương rũ bến tơi [E7] bời
Làn [Dm] mây hồng pha ráng [Am] trời
Sóng Đà [E7] Giang thuyền qua xứ [Am] người

Thuyền [A] ơi! viễn xứ xa [Dm] xôi
Một lần [F] qua dạt bến lau [E7] thưa
Hò [Am] ơi! giọng [A7] hát thiên [Dm] thu
Suối nguồn xa [Fmaj7] vắng, chiều [E7] mưa ngân [Am] về

ĐK: [A] Nhìn về đường cố [D] lý cố lý xa [A] xôi
[D] Đời nhịp sầu lỡ [Bm] bước, bước hoang mang [D] rồi
[A] Quay lại hướng [Amaj7] làng [A7] Đà [D] Giang lệ ướt [Bm] nồng
Mẹ [A] già ngồi im [C#7] bóng mái tóc tuyết [Dmaj7] sương
Mong [E7] con bạc [A] lòng.

2. Chiều [A] nay gửi tới quê [Dm] xưa
Biết là [F] bao thương nhớ cho [E7] vừa
Trời [Dm] cao chìm rơi xuống [Am] đời
Biết là [E7] bao sầu trên xứ [Am] người.

Mịt [A] mù sương khói lên [Dm] hương
Lũ thùy [F] dương rủ bóng ven [E7] sông
Chiều [Am] nay trên [A7] bến muôn [Dm] phương
Có thuyền viễn [Fmaj7] xứ, nhổ [E7] neo lên [Am] đường.