1. Mình là tình [Am] nhân, có duyên mà không [C] phận
[E7] Nên chỉ là tình [Am] nhân
Dù rằng trong tình [Dm] yêu ai biết ai dại [F] khờ
Ai biết chăng chữ [G] ngờ
Thôi [A7] thì cứ ơ [Dm] thờ để người đời làm [E7] ngơ.
2. Mình là tình [Am] nhân, biết yêu là nông [C] nỗi
[E7] Nên chấp nhận vậy [Am] thôi
Bởi vì sâu ở [Dm] trong tim ta chẳng đi cùng [F] đường
Như chuyến xe cuộc [G] đời, ta bước chung một [E7] thời
Khi hết tình ta cũng lạc [Am] trôi.
ĐK:
Là tình [Dm] nhân, là cay đắng trăm [Am] phần
Tình yêu không thừa [G] nhận
Là chiếc bóng đơn [C] côi, là [Am] tội tình đầy [Dm] vơi
Ai muốn yêu là [F] thừa, ai muốn yêu một [G] người
Chẳng [E7] trọn vẹn thủy [F] chung. [A7]
Là tình [Dm] nhân, em biết em lỡ [Am] lầm
Em biết em lặng [G] thầm mà vẫn cứ thương [C] chi
Để [Am] rồi lệ hoen [Dm] mi, em bước trên đường [F] về
Anh nát tan não [G] nề, thôi hết [E7] rồi đừng làm tình [Am] nhân.